Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

Khi bạn là người đến sau

Không phải ai cũng có diễm phúc được là mối tình đầu thiêng liêng của đối phương. Vì thế, chuyện là người đến sau chẳng có gì khiến bạn phải thấy nặng nề, khó chịu.


Khi bạn là người đến sau
1. Đừng dằn vặt về quá khứ
Mối tình đầu là mối tình đẹp nhưng mong manh, dễ vỡ, vì vậy hãy hạnh phúc vì bạn và chàng ít nhiều đã có những kinh nghiệm để tránh đi vào “vết xe đổ” của sự tan vỡ. Thay vì đay nghiến, dằn vặt chàng vì những câu hỏi đi vào ngõ cụt như “vì sao anh yêu cô ta“, “em và cô ấy ai đẹp hơn“, “anh có còn nhớ cô ấy không”, hãy tự tin nhìn vào phía trước và để thời gian chăm sóc cho tình cảm của bạn thêm mặn mà hơn.
2. Không nên so sánh
Đừng khờ dại so sánh mình với người yêu đầu của anh ấy. Bạn là bạn và bạn có những hấp dẫn của riêng bạn. Hãy tự tin với tình yêu mà anh ấy dành cho bạn.
3. Tránh tìm hiểu
Không nên tìm hiểu sâu về quá khứ của anh ấy để rồi ghen tức thẫn thờ, bạn cũng không có quyền yêu cầu anh ấy đốt hay xé đi những hình ảnh, thư từ cũ. Nếu tình cảm dành cho bạn sâu nặng, anh ấy tự biết phải xử lý kỷ niệm như thế nào. Hãy nghĩ rằng nếu chàng là một người dễ dàng vứt bỏ quá khứ thì cũng không chắc sẽ biết tôn trọng hiện tại đâu.
4. Thông cảm
Nếu chàng so sánh bạn và muốn bạn giống người yêu cũ, hãy thông cảm cho chàng vì anh ấy cũng cần có thời gian để bình phục sau cú sốc tình cảm. Hãy chứng minh bằng thời gian và tình yêu của bạn rằng bạn yêu chàng nhưng là một người hoàn toàn khác. Anh ấy sẽ biết cách nhìn lại bản thân mình và rút ra bài học sauđổ vỡ trước.
5. Tạo niềm tin
Nếu người yêu đầu của chàng quá “ghê gớm” để lại cho anh ấy những suy nghĩ không tốt về phụ nữ, bạn hãy vị tha nhưng đừng nhu nhược. Hãy chăm sóc và mang đến cho chàng những niềm vui trong cuộc sống, cũng đừng bi lụy đòi chàng phải quan tâm đến bạn ngay lập tức. Anh ấy sẽ hiểu tình yêu thật sự là như thế nào và thêm trân trọng bạn hơn.
Ngoài ra, bạn cũng nên lưu ý một số điều sau:
- Đừng vì mặc cảm “người đến sau“ mà chấp nhận cho anh ấy bắt cá hai tay, vẫn dây dưa với người cũ.
- Hãy gắn bó với gia đình nhỏ của chàng, với mẹ chàng, chị gái, em gái, bạn bè chàng, bạn sẽ càng hiểu thêm về quá khứ tình cảm trước đây của chàng để tự mình rút ra bài học cho tình cảm bản thân.
- Đừng đem tình dục làm vũ khí ràng buộc chàng, anh ấy sẽ không trân trọng bạn đâu.
- Hãy dành thời gian nghe anh ấy tâm sự về những điều đã qua, nhưng không chỉ trích. Anh ấy cần bạn để chia sẻ, lắng nghe hơn là đưa ra những lời khuyên. Hãy im lặng và thông cảm.
- Đừng tìm gặp người cũ hoặc những người bạn cũ với hy vọng muốn biết rõ hơn về quá khứ của chàng. Hãy sống cho hiện tại và đừng để hiện tại tan vỡ chỉ vì những hờn ghen của bạn về quá khứ đã qua.

Anh sẽ yêu em, nếu em biết yêu bản thân mình!

Em nói “em yêu anh nhiều hơn chính bản thân mình”. Anh cảm động nhưng anh không cần thế. Anh sẽ yêu em nếu em biết yêu bản thân mình nhiều hơn.

Anh còn nhớ anh bị em chinh phục bởi chính sự mạnh mẽ và can trường trong con người em. Em là cô gái gặp nhiều thiệt thòi trong cuộc sống. Nhưng em vẫn như một đóa hồng tươi tắn trong sớm mai. Anh đã nói lời yêu với em vì thế. Yêu nhau rồi anh mới biết, nếu có một điểm yếu duy nhất trong em thì đó là vì anh. Mà anh lại hoàn toàn không muốn thế.

Anh hiểu rằng, sau những vất vả và thiệt thòi em gặp trong cuộc đời, sự xuất hiện của anh như một ánh sáng phía cuối con đường hầm. Em yêu anh bằng một tình yêu quá lớn. Anh hạnh phúc ngập tràn trong tình yêu bất diệt mà em trao tặng. Nhưng tình yêu ấy lại làm em yếu đuối.

Em có bao giờ biết rằng, sự can trường và kiêu kì của em lại là sức hấp dẫn với anh, nhưng sự ủy mị, yếu đuối thậm chí tôn sùng anh như vị thánh lại là điều làm anh chán ngán. Mỗi lần bọn mình giận nhau mà lỗi sai là anh em cũng bỏ ăn hàng tuần. Em đi lang thang trên phố suốt đêm để đày đọa mình. Lúc nào em cũng nhận phần sai chỉ để anh được quyền dương dương tự đắc, vì em nghĩ như thế anh sẽ không bỏ em.

Em từng nói với anh: “Có thể với anh em chỉ là một người yêu. Mà nếu không có người yêu này anh có thể yêu người khác. Nhưng với em anh là cả cuộc sống. Vì thế đừng bao giờ rời xa em”. Em có bao giờ biết rằng tim anh đau nhói khi nghe những lời đó. Em có bao giờ nghĩ rằng em hành hạ bản thân em là làm khổ anh không?

Em cứ nói em yêu anh hơn bản thân em. Điều đó là tốt ư? Anh không cần. Anh cần em yêu bản thân mình, trân trọng mình, bởi chỉ có thế em mới có cả trí lực và sức lực để yêu anh và bên anh trọn đời. Điều đó có phải tuyệt vời hơn không?

Em nói “Em sẽ làm tất cả để anh hài lòng chỉ cần anh đừng rời xa em”. Giá mà em hiểu được cảm giác của anh nhỉ? Cảm giác của một thằng đàn ông luôn thấy dường như mình chẳng mang lại được gì cho người yêu ngoài sự yếu đuối và đau khổ. Anh muốn sự có mặt của anh trong cuộc đời em là để mang lại cho em sự mạnh mẽ nhiều hơn nữa. Cô gái mà anh từng yêu dường như biến mất. Giờ đây chỉ còn lại một cô gái lụy tình.

Anh yêu em, nhưng chính lúc em nói câu “xin anh đừng rời xa em, em sẽ chết mất” lại là lúc anh muốn rời xa em nhiều nhất. Hãy biết yêu bản thân mình chứ em. Tại sao em lại để cho người con gái can trường trong em biến mất? Nếu có một ngày nào đó anh xa em, ngày đó em vẫn phải sống tốt chứ. Phải sống tốt để có thể tiếp tục yêu anh dù là đơn phương, nếu em muốn. Hoặc tuyệt vời hơn là sống để yêu một người khác tốt hơn anh. Em nên làm thế chứ không phải là sẽ tìm đến cái chết sau sự ra đi của anh.

Ngày hôm nay anh cầm tay em, ôm em vào lòng. Hình như em cảm nhận được rằng có điều gì sẽ diễn ra. Anh yêu em nhưng anh không muốn em đặt anh lên trên tất cả mọi thứ. Hãy là em, mạnh mẽ và nghị lực, không bao giờ khuất phục trước cuộc đời. Anh sẽ tạm rời xa em, không phải để bỏ em mà là để em tìm lấy tình yêu chính bản thân mình đã. Anh sẽ quay lại, sẽ tiếp tục yêu em nếu em biết yêu bản thân mình. Nhất định là như thế!

Đau vì đánh mất một tình yêu chân thành

Tôi gặp lại anh trên mạng. Anh chuẩn bị lấy vợ, tôi chúc mừng, cầu mong anh hạnh phúc. Giờ đây tôi ngồi nhớ về tất cả, nhớ về kỷ niệm của tôi và anh mà lòng đau. Tôi đau vì để mất đi một người đã yêu thương mình như vậy.

Tôi năm nay 27 tuổi, đối với người khác thì tuổi Dần lận đận tình duyên lắm nhưng với tôi không phải vậy mà là do tôi. Tôi xin kể về thời thơ ấu một chút. Ngày còn là con bé 4 tuổi thì tôi đã biết giữ em, nấu cơm giúp mẹ, vì nhà nghèo mà lại là con đầu nữa nên tôi không bao giờ biết đến làm nũng là gì. Nhà nghèo nên bữa ăn chỉ là khoai lang, buổi sáng nhịn đói.

Mẹ tôi làm việc nhiều để kiếm tiền nên bà hay chửi bới. Lớn hơn một chút công việc tôi cũng nhiều lên, Tết đến tôi háo hức mặt đồ mới nhưng chỉ được mặc một ngày mùng một thôi, ngày mùng hai là mẹ bắt tôi phải ở nhà chăn bò rồi đến mùng 3,4 là coi như không còn tết mà phải đi làm.

Có lẽ ý thức được cái nghèo của nghề nông nên tôi cố gắng học tập. Thân tôi lại ốm yếu nên càng không thể nghỉ học sớm. Lên cấp 3 tôi đi học 10 cây số nhưng không bao giờ có khái niệm ăn sáng hay có đồng tiền nào trong túi nếu xe hư. Chính vì những điều này mà hình thành trong tôi con bé bướng bỉnh, lúc nào cũng thích giàu và không biết được đâu mới là hạnh phúc.

Năm tôi là sinh viên năm 2 cũng là lúc tôi phải học thêm nhiều thứ. Tôi đi học thêm chuyên viên đồ họa vì nó tốt cho ngành tôi, ở đó tôi đã gặp anh. Nhìn anh trắng trẻo và thư sinh lắm, tôi cứ nghĩ anh con nhà giàu và không thèm để ý tới tôi, một cô bé đen quê thế này, nhưng trong lòng vẫn ước được quen anh. Rồi vô tình tôi và anh học cùng lớp đồ họa. Tôi tìm cách ngồi kề anh, hỏi bài anh và anh cũng đáp lại.

Một ngày anh mượn tập tôi, với tôi nhiêu đó là đủ rồi. Tôi vui sướng khi tới ngày đến lớp nhưng hôm đó không thấy anh đến, lại không mang tập cho tôi. Tôi buồn nhiều lắm, nghĩ là anh gạt tôi. Hôm sau anh đi học lại và trả tập cho tôi, rồi anh nghỉ học. Tôi không hiểu vì sao nên trong lòng rất buồn. Thời gian không làm tôi quên anh nhưng cũng không còn nhớ nhiều. Một hôm đi học về nhìn thấy anh ở cổng trường, anh đợi tôi ở đó, dẫn tôi đi ăn, đi dạo. Anh nói bận đi làm thêm nên không thể đi học thêm đồ họa nữa.

Giờ tôi mới biết là anh cũng để ý tôi. Anh nói mượn tập tôi chỉ là muốn biết tên tôi thôi. Sau đó biết bao nhiêu kỷ niệm anh dành cho tôi, anh đi làm mua sữa cho tôi uống, anh kiểm tra việc học của tôi. Và chúng tôi yêu nhau như thế. Nhưng rồi có những cuộc cãi nhau mà anh tự ái cao, còn tôi nào chịu nhường. Có khi anh theo tôi về đến phòng trọ mà tôi không thèm đếm xỉa tới anh bởi tôi đã quen người khác học giỏi hơn anh nhiều mà anh nào biết.

Rồi chúng tôi ra trường, anh phải về quê vì ba mẹ già; còn tôi thích ở lại thành phố này, tôi ghét về miền Trung nắng gió. Anh về quê, trong này tôi quen người khác, anh điện thoại cho tôi rất nhiều nhưng tôi không thèm trả lời vì tôi đã có người mới giàu hơn anh (đó chỉ là cái vỏ bên ngoài giàu). Rồi cuối cùng tôi cũng chia tay người ta vì không hợp, anh lại về bên tôi, lại nói tôi chờ anh rồi anh sẽ vào, nhưng tôi mong anh đừng vào vì tôi còn mải chạy theo tìm kiếm tiền.

Tôi đổi số điện thoại mà không cho anh biết, rồi một thời gian với bao cuộc tình của mình, tuy tôi quen nhiều người nhưng vẫn giữ thân mình cho chồng tương lai; tôi lại gặp lại anh trên mạng. Anh chuẩn bị lấy vợ, tôi chúc mừng, cầu mong anh hạnh phúc. Giờ đây tôi ngồi nhớ về tất cả, nhớ về kỷ niệm của tôi và anh mà lòng đau. Tôi đau vì để mất đi một người đã yêu thương mình như vậy.

Giá như tôi nhận ra sớm thì giờ chúng tôi đã hạnh phúc bên nhau, tôi không phải lo gì nhiều. Chỉ có tôi mới hiểu được tất cả những gì đã đánh mất. Tôi yêu và nhớ anh vô cùng. Hạnh phúc là bình dị, khi nhận ra giá trị của hạnh phúc thì cũng là lúc không thể nào tìm lại được.

Tôi tuyệt vọng và không dám tin những gì đã nhìn thấy…

Trước mắt tôi, chồng và em gái tôi đang quấn quýt lấy nhau ngay trong phòng của hai vợ chồng. Bên cạnh chiếc giường ấy là con gái nhỏ của chúng tôi đang nằm ngủ ở trên nôi...
Giờ tôi mới thấm thía câu nói: Đáy biển tuy sâu nhưng người đời đo được, lòng người tuy ngắn nhưng chẳng ai đo được bao giờ.
Khi viết những dòng tâm sự này, tôi đang thấy mình bị đánh cắp mọi niềm tin và hy vọng.
Tôi tưởng ngày tôi theo anh về chồng và chính thức bước vào hôn nhân, đó có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Bởi vì tất cả họ hàng, làng xóm, ai cũng tấm tắc khen vợ chồng tôi xứng đôi vừa lứa, trai tai gái sắc.
Hai vợ chồng tôi đều có công việc cho thu nhập cũng tạm ổn định trên thành phố. Suốt 3 năm chồng vợ, chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc và đầm ấm. Hiện chúng tôi cũng có một cô con gái nhỏ rất đáng yêu.
Dù đã chính thức là vợ chồng được 3 năm và đã có với nhau một đứa con nhưng tình cảm của hai đứa vẫn nồng nàn như ngày mới yêu nhau. Điều này khiến tôi cảm thấy rất mãn nguyện.
Nhưng cuộc đời xem ra thật nhiều nỗi éo le và lắm trớ trêu không thể ngờ tới. Vì lí do công việc nên tôi thường xuyên phải xa nhà. Hiện tôi cũng chỉ vừa trở về nhà sau chuyến đi công tác gần 2 tháng.
Do con gái còn nhỏ, lại phải đi xa dài ngày và công việc của chồng tôi cũng rất bận rộn, bởi thế nên tôi đã nhờ em gái của mình đến chăm sóc cho cháu. Em gái tôi ở gần nhà 2 vợ chồng tôi nên thường hay sang giúp đỡ chúng tôi những công việc nhà và chăm cháu những ngày tôi đi vắng.
Trước mắt tôi, chồng và em gái tôi đang quấn quýt lấy nhau ngay trong phòng của hai vợ chồng. Bên cạnh chiếc giường ấy là con gái nhỏ của chúng tôi đang nằm ngủ ở trên nôi... (Ảnh minh họa)
Chuyến công tác này lẽ ra tôi phải trở về từ tháng 8. Nhưng công việc được suôn sẻ và hoàn thành trước dự định nên tôi trở về nhà sớm hơn dự định.
Tôi không muốn nhắn tin hay gọi điện thông báo cho chồng và em gái mình vì muốn cả nhà có một sự bất ngờ. Thế nhưng về đến nhà và đẩy cửa ra, tôi bàng hoàng, ngồi sụp xuống chứng kiến cảnh tượng mà có đến nằm trong mơ tôi cũng không dám nghĩ tới.
Trước mắt tôi, chồng và em gái tôi đang quấn quýt lấy nhau ngay trong phòng của hai vợ chồng. Bên cạnh chiếc giường ấy là con gái nhỏ của chúng tôi đang nằm ngủ ở trên nôi...
Tôi không khóc nổi nữa, tôi cũng không dám tin những gì đã nhìn thấy. Một bên là chồng, một bên là em gái, chưa kể con gái tôi còn nhỏ quá nhỏ khiến tôi tuyệt vọng và bế tắc.
Ngồi viết những dòng ngắn gọn này, tôi thực sự không biết nên phải làm thế nào bây giờ? Xin hãy cho tôi một lời khuyên gấp.